16 tháng 4, 2013

MÙA HOA GIẤY VỀ NỞ HỒNG TRƯỚC NGÕ....


     Mùa hoa giấy về nở hồng trước ngõ. Em nghĩ gì khi tháng Ba qua…
     Như một lời hẹn ước với đất trời, giàn hoa giấy trước thềm nhà sáng nay nở hoa trắng hồng rực rỡ. Những cánh hồng mỏng manh như làn tóc. Em bước vội qua ngõ, cánh hoa rơi rơi như những giọt nắng bên thềm vào một sớm mai trong trẻo. An nhiên và tự tại. Giữa những gay gắt của nhịp đời vội vã, hoa vẫn nở hồng trước sân nhà ai.
     Người Nhật gọi hoa giấy là Phiệt Cát, người Trung Hoa gọi là Tam Giác Mai hay Diệp Tử Hoa, còn người Việt mình vẫn thường gọi hoa với cái tên gần gũi: Hoa giấy. Có lẽ vì cánh hoa mỏng manh như tờ giấy mà mọi người đã gọi như vậy. Thật ra, với những người yêu hoa, có thể dễ dàng nhận ra một điều rằng, cánh hoa được làm từ những bẹ hoa (một loại lá màu), bẹ hoa nổi gân như những chiếc lá nhiều màu sắc trắng, hồng, tím... Bẹ hoa mong manh một nét dịu dàng, tinh tế mà ít nhiều đã níu bước chân bao nhiêu người qua. Có lẽ vì vậy mà mọi người thường chọn cho mái hiên nhà mình những giàn hoa giấy tím hồng, hay trắng hồng làm nét duyên cho ngôi nhà nhỏ.

    Ngày ấy, trước ngõ nhà tôi là một giàn hoa giấy. Những buổi chiều trong veo, gió về ngập tràn làm cánh hoa rơi tím hồng con ngõ nhỏ, đẹp như một bức tranh thêu. Chị tôi bảo cánh hoa hồng như xác pháo. Rồi cái ngày chị lấy chồng, chị lấy chồng mãi tận miền Tây xa lắc. Ngày chị vu quy, giàn hoa cứ tím hồng một màu da diết... Má quét những cánh hoa rơi rụng bên thềm, má bảo hình như hôm nay hoa rụng nhiều hơn trước. Rồi tháng ngày qua đi, ba thay màu hoa giấy bằng màu trắng ngần của giàn hoa thiên lý,mỗi bận chị gọi điện về, chị đều nhắc hoa giấy nhà mình có còn nở nhiều như hồi xưa không Út? Tôi bỗng thấy mắt mình cay xè, và tôi nhớ màu hoa giấy tím hồng của ngày xưa quá đỗi...

    Người ta vẫn bảo, hoa giấy hữu sắc vô hương, nhưng có mấy ai hiểu hương hoa đã quyện vào màu sắc của hoa để dâng cho đời màu trắng hồng ngọt ngào đến vậy. Và cũng vì tính cách nhu mì của mình, nên càng ở những vùng đất khô cằn, hoa càng hồng lên một màu rực rỡ, không một lời oán thán, trách than. Trong cái hữu hạn của đất trời, sẽ còn bao nhiêu mùa hoa giấy đi qua và lụi tàn nữa? Nhưng cho dù có tan trong nhịp đời hối hả, thì cánh hoa ấy vẫn nở hồng trước sân nhà ai, gió vẫn về gọi nắng cho cánh hoa bay ươm hồng ngõ nhỏ. Cho cuộc đời thắm lên một sắc lung linh...



11 tháng 3, 2013

"NGƯỢC HÌNH BAO GIỜ CŨNG LÀ BÓNG......"



     3h sáng.
    Bạn gọi về từ Cali xa xôi. Bạn bảo thèm bánh xèo quá, bánh xèo ở đây không có mùi vị như ở quê nhà. Ta bảo về đi. Bạn cười buồn im lặng. Có chút gì đó hẫng trong nhau. Ta rất muốn chạy đến bên bạn ngay lúc này mà ôm lấy bờ vai ấy, dẫu ta biết bờ vai mình cũng chẳng thể đem lại bình yên cho ai. Tính ta thế, má bảo ta hay bao đồng, ôm hết nỗi niềm của người khác vào lòng mà lo dzùm cho kẻ khác. Má bảo ta đừng cắt tóc, con gái tóc dài trông sẽ thùy mị hơn, nhưng đôi lúc ta nhẫn tâm cắt phăng đi mái tóc dài của mình để rồi về nhìn gương thẫn thờ nuối tiếc...

    Ta hay lơ đễnh những chuyện không đâu. Tính ta rất ghét những người lấy chuyện làm quà, bởi vậy niềm tin của ta vào những người xung quanh cứ mai một dần rồi vụn vỡ, đến lúc ta không còn muốn chia sẻ với bất kỳ một ai nữa. Ta chợt nhận ra ta không hiểu một ai, mà cũng chẳng ai hiểu được ta, rồi khua tay ừ thì thôi vậy, ai cũng có những khoảng tối của riêng mình, những vùng đất không ai có thể chạm tới đáy được. Nên khi vô tình chạm vào những vùng đất của những người đi ngang qua mình, ta đều dành những dấu chấm than cảm thông, im lặng… Để tha thứ cho mình, cho người, cho cuộc đời này tưởng chừng như dài rộng, nhưng lại quá chật cho những yêu thương thật lòng có thể chạm tới đáy…

   Muốn được một lần ôm trọn bờ vai ấy cho dù phải đánh đổi bằng những tháng ngày chông chênh phía trước. Muốn dùng bàn tay mình để xoa dịu những muộn phiền người đã trải qua dù ta cũng từng mang trong lòng một vết nứt như người và chưa hề lành lặn. Những nỗi buồn cũng cần được chia sẻ, khi người ta đã đắng đời thì cái họ cần là một người tri kỷ có thể sát cánh cùng mình đi qua những tháng ngày dông bão, chứ không phải là một người tình như trong tưởng tượng về một nàng công chúa, hay hoàng tử.
   Ta một mình đi qua hết những chông chênh của những ngày đầy gió. Ta cũng đã từng có nhiều ước vọng lớn lao cho người đàn ông của mình, nhưng sáng thức dậy lại thấy cổ họng mình đắng ngắt. Ai đó từng nói lúc mình say là lúc mình tỉnh nhất. Có những giấc mơ chập chờn ẩn hiện, ta thấy mình đứng bên một bờ vực cao và tối, những lọn tóc dài rối tung trong gió, có bóng người ẩn hiện nhưng mãi không nhận ra đó là ai. Thức dậy với những khắc khoải, ta cầm điện thoại lên và lại đặt xuống, như những trang sách người ở đâu trong những trang sách của ta? Ở đâu? Ở đâu? Vùi trong chăn và sáng ra lại diện những nụ cười mới, ta quên mất hôm qua mình đã buồn như thế nào…
           “Ngược hình bao giờ cũng là bóng”

1 tháng 2, 2013

XUÂN VỀ QUA CỬA

               Khi những cơn mưa cuối đông vừa dứt, những tia nắng ấm áp mang mùa xuân mới trở về. Gìan hoa vàng trước sân nhà nở hoa rực rỡ, cánh bướm xuân chập chờn bên luống hoa cải mẹ trồng. Hương mùa xuân gõ cửa trên những lá mạ non… Có ai đó đang cố đi tìm những vùng kí ức về những ngày xuân năm cũ, người còn nhớ hay đã quên, tháng giêng ngọt ngào như mật. Bây giờ gặp lại, chắc gì đã có thể nhận ra nhau. Một ngày mùa xuân trong xanh, ngước nhìn trời quang đãng, tự hỏi lòng mùa xuân năm nay có gì mà xanh biếc?
      Ngày xuân, công việc chuẩn bị cho cái Tết khá tất bật. Từ 25 tháng Chạp trở đi, mọi người đã nghe tiếng heo giết thịt cúng tất niên kêu eng  éc. Khói trầm nhang hoà quyện cùng hương thơm hoa trái, tạo nên hương vị đặc biệt của ngày Tết.
      Buổi sáng, mẹ dậy thật sớm, ra vườn chọn những chiếc lá chuối còn nguyên, phơi khô để chuẩn bị gói bánh chưng. Sau đó ,gạo nếp được mẹ vo thật sạch, để ráo nước. Mỗi dịp Tết đến, gia đình tôi đều quây quần bên nhau cùng gói bánh chưng,và rôm rả kể cho nhau nghe những câu chuyện cuối cùng của năm cũ. Bánh chưng gói xong, mẹ cho vào nồi nấu thật kĩ. Cả nhà trông bánh chưng đón chờ thời khắc giao thừa giữa năm cũ và năm mới. Thưở nhỏ, khoảng khắc giao thừa đối với tôi là một điều gì đó rất đặc biệt. Tết đến, tôi rất thích được cùng bà lên chùa hái lộc đầu năm. Bà tôi thường bảo: năm mới mỗi người hái cho mình một lộc non như là sự cầu mong điều may mắn sẽ đến trong năm mới.


     Ngày Tết, ba thắp nến lên bàn thờ, và mẹ bày mâm cơm cúng ông bà tổ tiên. Vẫn là những món ăn quen thuộc ấy thôi nhưng bữa cơm tất niên lúc nào cũng như có dư vị khác,hay bởi do lòng người tâm thế thanh tân không thể tả thành lời. Căn nhà nhỏ như ấm cúng hơn bởi cành mai vàng rực rỡ, mâm ngũ quả mang lòng thành dâng cúng tiền nhân.
    Lại một mùa xuân nữa đang đến khắp đất trời. Người ta thường nói đón xuân, chứ không nói đón đông hay đón hè. Đón xuân là đón hy vọng, đón may mắn, an lành cho một năm mới. Vì thế, khi đón xuân, chúng ta khấn nguyện cho mình và cầu chúc cho người được hạnh phúc. Mỗi khi xuân sang hoa trái đâm chồi nẩy lộc, con người thấy lòng bâng khuâng vì một năm đã qua với nhiều nuối tiếc, thất bại và thành công, hạnh phúc và đau khổ… Nhưng dào dạt hơn cả là niềm hy vọng . Hy vọng vào những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với bản thân, gia đình, anh em, họ hàng… Không khí nguyên khôi của mùa xuân cứ thế nhẹ nhàng về qua cửa, cho những đứa con xa quê kịp trở về ấm áp bên bữa cơm gia đình trong những ngày cuối cùng của năm cũ…

                                                                                        

19 tháng 11, 2012

“MÙA HOA SỮA VỀ THƠM TỪNG CƠN GIÓ…”

          Khi những cơn mưa đầu mùa kéo đến, tôi nghe trong gió thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ của đất trời. Những mùa hoa đi qua mang theo mình bao nhiêu kỉ niệm, hồi ức về nhau trong ngần như màu trắng của những cánh hoa sữa nơi con phố hằng ngày tôi qua. Có lẽ không loài hoa nào có thể gây cho tôi cảm giác bồi hồi như hoa sữa. Người đời có kẻ thương người ghét, nhưng đóa hoa vẫn âm thầm dâng cho đất trời hương thơm tự thân nó, chắt lọc từ những cỗi cằn đất mẹ mà vươn lên.
    Phố của tôi nhỏ lắm. Tôi yêu phố như yêu những mùa hoa. Và dường như mùa nào, phố của tôi cũng có hoa của mùa đó. Khi mùa mưa về giăng nhạt nhòa con phố nhỏ. Tôi thấy lòng mình trống trải lạ, những con đường như dài ra và đèn vàng sao mà hiu hắt. Nhìn bóng mình nhập nhoạng in trên vách tường, tôi đi tìm những ngày đã cũ. Kí ức đã cũ. Năm tháng đã cũ. Và con người cũng cũ… Chỉ có những vùng trời tôi sắp đi qua là mới tinh như những đám mây cuối trời bàng bạc. Hoa sữa vẫn nồng nàn nơi góc phố, chỉ có tôi và người giờ đã ở nơi nào trong cái thế giới vô cùng ngoài kia.

    Sáng sớm, mở toang cánh cửa sổ đón những đợt gió mùa về. Thoảng trong gió se một mùi hương dịu nhẹ. Hương hoa sữa! Mùa hoa sữa về, tự hỏi lòng người có buâng khuâng như tôi lúc này? Hương hoa ngào ngạt như được ủ trong một chiếc bình lớn của đất trời, chỉ chờ dịp là nở bung ra ngào ngạt. Tôi nôn nao như có ai đó đang đợi mình nơi góc phố. Lời hẹn ước năm nào như những cánh hoa, hoa nở bung cả một vùng trời, hoa rơi bàng bạc một màu trắng xóa… Đẹp như những câu chuyện tình yêu mang những cái kết có hậu mà ngày xưa tôi vẫn hay đọc. Tôi nhớ nụ cười của anh trong nắng, nhớ những ngày cùng nhau trên một chiếc xe đạp mà cứ ước phố dài ra mãi… Tôi nhớ con đường Nguyễn Huệ ngập tràn hoa sữa, nơi căn gác tôi trọ chỉ cần mở cửa sổ ra là tôi có thể với tay hái cho mình một cả một chùm hoa sữa. Những bận rộn theo nhịp đời hối hả cứ trôi tuột ra ngoài cửa sổ. Chỉ còn mình tôi và hoa sữa, và bản hòa tấu không lời The Rain của Joe Hisaishi như là một sự kết hợp ăn ý và hòa hợp đến vô cùng. Người xa khuất chân trời, chỉ còn những ngày tháng cũ là ở lại trong tôi với những hồi ức đẹp mang hương hoa sữa.
    Thời gian bào mòn những ước mơ, cuộc sống căng ra đầy mệt mỏi, nhiều lúc tự hỏi mình đang chạy theo điều gì trong dòng người hối hả ngoài kia? Khi những điều tốt đẹp bị vùi lấp sau những mảng màu sáng tối. Con người khát khao được tâm an sau những vấp ngã trần tục, đời thường. Được vùi mình trong những bình yên, như một sớm sang mùa thấy hoa sữa nở trắng ngần con phố. Hạnh phúc bình dị lắm! Bình dị như một ngày nắng lên được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của anh, và được nghe hoa sữa kể về những mùa hoa đã xa tít tắp. Những câu chuyện tình đẹp nảy nở trong mùa hoa sữa, như anh – như em – như bàn chân trần đi trên cỏ, ngước nhìn trời trong xanh… 
     Chẳng biết từ bao giờ, mỗi mùa hoa sữa về tôi lại nhớ đến anh. Anh đến cùng mùa hoa sữa, và cũng xa tôi vào một mùa hoa sữa thơm nồng. Bản nhạc The Rain của Joe Hisaishi vẫn còn đâu đây nơi thành phố quen thuộc này. Con đường Nguyễn Huệ tràn ngập sắc hoa, hoa sữa không rực rỡ như những loài hoa khác, mà khiêm nhường nép mình bên đường vắng. Đợi chờ người tri âm, người có thể nhận ra hương hoa cũng đẹp và đáng yêu như tự thân cánh hoa vậy. Lặng lẽ và tâm an, gió đi qua, cánh hoa rơi trắng xóa cả một vùng trời, dường như phố đẹp nhất là lúc này. Tôi bỗng nhận ra một điều – như là quy luật, dưới mưa cánh hoa có thể rơi nhưng hương hoa thì không dễ gì tàn được, vẫn theo gió bay đi tan vào đất trời, dâng cho đời những hương sắc cạn cùng… Bên kia đường, có một người đứng ngẩn ngơ chờ đợi.
Phố sang mùa…  

22 tháng 10, 2012

VÀNG PHAI NGÕ PHỐ


           Thành phố nhỏ không có mùa thu. Hay nói đúng hơn mùa thu ở đây là những dấu hiệu nhàn nhạt, không rõ hình. Sớm mai, những chiếc lá cuối cùng của mùa rơi vàng ngõ phố. Tiếng còi tàu đi qua thành phố vào lúc sáng sớm đã bao lần làm tôi nhớ da diết mỗi độ ra sân ga. Nắng và gió vàng ươm như những lời ước hẹn. Ngày ấy, tôi xa thành phố nhỏ này cũng vào một mùa thu như bây giờ, để đón một mùa tựu trường ở một thành phố khác, rộng lớn hơn, náo nhiệt hơn, lộng lẫy hơn… Nhưng những gì khi đã trở thành thân thuộc thì không dễ gì quên được, như thành phố nhỏ, như biển, như chiếc bóng của cha đổ xuống đường tàu, và như anh…


     Ai đó đã từng nói, vì kỉ niệm là rất ít nên sẽ nhớ thật nhiều. Những đêm thức trắng mở cửa sổ phòng trọ, từ trên cao đưa mắt nhìn ngọn đèn vàng hiu hắt, chợt nhận ra phố đẹp nhất là lúc phố tĩnh lặng. Bản Xô-nát Ánh trăng từ căn gác nhà bên vọng lại, nghe đồng cảm, nghe du dương. Đôi lúc trong cuộc đời, một bản nhạc có thể kéo bạn về cả một vùng kí ức. Về những ngày cùng bạn rong ruổi trên một chiếc xe đạp xoàng xĩnh mà đi khắp các ngõ phố, thời ấy chưa có những chiếc xe đạp đẹp và hiện đại như bây giờ. Kỉ niệm hằng phai theo từng dấu chân, hoa cỏ may ngoại thành bây giờ cũng không còn nhiều như trước, còn chăng là những vạt hoa nhỏ li ti trong một chiều đạp xe qua phố. Chợt thấy lòng tiếc nuối vẩn vơ. Phố nhỏ vàng phai trong nắng chiều hun hút. Nhớ một người đã từng tặng mình lọ thủy tinh nhỏ long lanh, bên trong là một mảnh giấy màu tím biếc, người bảo để ghi điều ước và thả xuống biển thì điều ước sẽ trở thành sự thật. Ta ngu ngơ làm theo, nhưng điều ước đã không trở thành sự thật, và mãi mãi người cũng không biết được điều ước ta đã viết trong lọ thủy tinh hôm đó là gì. Chỉ có biển mới hiểu, và gió vẫn hát vu vơ theo từng nhịp bước chân ai chiều nay về ngang phố.
     Phố vẫn nhỏ và nắng vẫn rất trong trong ánh nhìn của ta ngày về với phố. Những ngõ hẻm đầy ắp tiếng cười của ta cùng bạn. Cuộc sống vốn dĩ vô tâm với những gì thuộc về hoài niệm, còn mấy ai nhớ ai quên? Rồi tất cả cũng trôi về phía cũ, phố xào xạc gió, có lần ngồi vu vơ tự hỏi, những người đi trong gió đang mang trong mình những cảm xúc gì? Những người bạn đã lâu không gặp nhưng những kí ức về nhau thì như mới hôm qua, vẫn còn vẹn nguyên như màu mực tím năm nào bạn viết trên cánh thiệp. Đôi khi, trong cuộc sống tất bật ngoài kia, một nụ cười ngang qua nhau, dù phút chốc thôi cũng đủ đầy cho một nỗi nhớ. Như phố, như nắng vàng ươm nơi hẻm vắng, như nụ cười ngày biết tin nhau đậu Đại học, lòng xốn xang và bồi hồi… Và như anh, với ánh nhìn xa ngái, với nụ cười hiền ngày ngồi bên nhau nơi góc phố. Ly café nhỏ tí tách những giọt long lanh. Bỗng đâm ra giận cột đèn tín hiệu, sau ly café em và anh, mỗi người rẽ mỗi ngả, giá như không có cột đèn tín hiệu biết đâu vẫn được cùng nhau một đoạn đường? Biết đâu…
      Trầm lặng và yên bình, phố long lanh trong hoài niệm. Gió luôn hát những bản tình ca ngày ta về ngang phố nhỏ. Góc quán quen thuộc đìu hiu, và lòng người xa quê chắc là nhớ phố lắm. Đường về còn xa ngái nhưng trong lòng tự biết rằng, ta vẫn luôn hướng về nhau dù không một lời hứa hẹn.
     Phố cũ. Chờ một ngày về hoa sữa lại thơm hương… 

26 tháng 8, 2012

HOA CỎ MAY CHIỀU NGƯỢC GIÓ...


    Một chiều về ngang qua triền đê lộng gió, bước chân tôi bị níu lại bởi một vạt hoa cỏ may xoay xoay trong gió, lộng lẫy và đằm thắm lạ kì.
    Loài hoa mong manh, nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống, mang một màu tím bàng bạc thủy chung. Tôi nhớ ngày bé, bà tôi thường kể tôi nghe về sự tích hoa cỏ may. Đó là mối tình cảm động của một chàng trai nghèo đốn củi hiền lành và cô gái con nhà quyền quý. Mối tình bị chia cách bởi sự ngăn cấm của gia đình cô gái. Và để được ở bên nhau họ đã bỏ trốn cùng nhau. Cuộc sống khó khăn vất vả, vì không muốn vợ mình cực khổ mãi, chàng trai quyết định ra đi với lời hứa khi nào giàu có sẽ trở về. Thời gian đằng đẵng trôi đi, vẫn không thấy tin tức của chồng, nàng quyết định đi tìm với một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu của mình. Và nàng nằm xuống, Ngọc Hoàng cảm kích trước tình yêu của người vợ trẻ, nên đã hóa phép nàng thành một loài hoa mong manh nhưng có một sức sống bền bỉ như chính tình yêu của nàng – đó là hoa cỏ may.
    Những chiều lộng gió, tôi thường chạy dọc triền đê kiếm tìm những vạt cỏ may tim tím để đêm về hoa cỏ may găm đầy trên áo. Tôi nhớ tuổi thơ tôi với những ngày hè tan học, dọc bờ đê vang dậy những tiếng cười. Kí ức về tuổi thơ là những điều mong manh, nhưng không dễ vỡ, và kí ức về một vùng cỏ may vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ của tôi dẫu bây giờ bạn bè tôi mỗi người mỗi ngả. Hoa cỏ may sống trong hiện thực và cả trong những giấc mơ tôi. Chập chờn ẩn hiện như những vùng mây trắng. Mỗi khi thấy lòng mình xốn xang, tôi lại muốn đi tìm những vạt hoa cỏ may, loài hoa nhỏ bé, mong manh mà khiêm nhường, mang trong mình một tình yêu bình dị. Âm thầm yêu, âm thầm chờ đợi người thương trở về, không nề hà, ca thán...

   Một chiều chạy xe dọc ngoại thành, tôi chợt reo lên mừng rỡ khi bắt gặp cả một vạt dài đầy hoa cỏ may. Bạn ngạc nhiên bảo cũng chỉ là hoa cỏ may thôi mà. Tôi im lặng, bạn lớn lên ở thành phố quen ánh điện cửa gương, nên sẽ không hiểu hoa cỏ may đẹp như thế nào trong kí ức của những đứa trẻ quê như tôi. Có lẽ vì vậy mà hoa may với tôi như đã trở thành duyên nợ. Trong những chiều đi làm đồng về, áo ba tôi dính đầy hoa cỏ may, tối về má ngồi gỡ, thằng em tôi phàn nàn, hoa gì mà vô duyên quá chừng, cứ bám đầy lên áo. Lúc đó, tôi nghĩ về câu chuyện của bà, và tôi buồn buồn, đau đáu… trong tôi hiện lên một cô gái mong manh, chờ đợi người thương trở về mà vẫn biền biệt…
    Và hoa cỏ may vẫn ngược gió trong những chiều hoàng hôn tắt nắng. Tôi quay về phố mang theo những chùm hoa may, bạn bảo không hiểu sao hoa may có gì đẹp mà con nhỏ cứ nằng nặc đòi hái mang về, tôi cười. Và tôi thương hoa cỏ may, thương những tháng ngày tuổi thơ mãi không trở về nữa… Bất chợt, tôi muốn gọi cho anh, tôi muốn kể anh nghe về một câu chuyện cũ – Sự tích hoa cỏ may…

16 tháng 8, 2012

KHÓI CHIỀU


    Tôi thường nghĩ về khói chiều với những mái nhà vào buổi hoàng hôn tím sẫm. Không hiểu sao khói chiều luôn hiện lên trong tôi với những gì mộc mạc, thân thương và đẹp đẽ nhất. Sinh ra nơi làng quê lam lũ, bọn trẻ chúng tôi thấm thía cái mùi cay nồng của hương khói trong những buổi chiều người lớn đi làm đồng đốt rạ. Có cánh diều giấy nào bay lên cùng với khói chiều lộng gió. Hình ảnh ấy vẫn chập chờn trong tôi mỗi khi đi qua cánh đồng và đường làng quê mình. Tôi thấy mắt mình cay cay, nghe thương nhớ lạ kì…


     Mùa hạ cay nồng trong những giấc mơ tôi. Buổi chiều ở làng quê nhớ nhất mùi khói bếp tỏa ra từ những mái nhà, mà mỗi khi đi xa tôi nhớ mùi cay nồng này đến quay quắt. Con sông nhỏ quanh năm lặng lẽ chảy qua làng, và hàng dừa trước sân vẫn lộng gió, duy chỉ có tôi lớn lên và mẹ tôi già đi ít nhiều. Nhưng khói chiều bây giờ và ngày sau vẫn sẽ như thế, nồng cay và chân chất đến thân thương. Không hiểu sao, tôi vẫn thường nghĩ về khói chiều trong những chiều ngồi sau nhà nhìn má nhóm lửa. Khói chiều lan tỏa ấm áp cả gian bếp nhỏ, khói chiều làm mắt má cay xè, tôi bỗng nhận ra mùi khói gắn bó thân thuộc với tôi từ bao giờ như một điều gì gần gũi như máu thịt. Lớn lên, ra phố không còn được nhìn và ngửi thấy mùi khói chiều trong những ngày hạ nắng cháy nữa. Khi cuộc sống thay đổi nhanh hơn, hiện đại hơn thì hình ảnh khói bếp vào những buổi chiều cũng dần tan theo thời gian… Tôi vẫn thấy tiếc nhớ một điều gì.
    Khói chiều bảng lảng gọi những mùa xưa cũ ùa về. Tôi nhớ những chiều chị em tôi hì hục thổi khói bếp nướng khoai, mắt hai chị em cay xè mà vẫn nhìn nhau cười, tôi bỗng nhận ra em tôi lớn vụt lên từ bao giờ. Thương nhất những buổi chiều ngồi lặng trên một chốn thật cao, đưa mắt nhìn ra xa cả làng quê thấy hiện lên những đám khói chiều trắng xóa như mây. Nhà ai đang nấu cơm chiều, gió đưa hương lúa làm đồng về ngang xóm, thơm lừng, nghe thân thương lạ kì.
     Chiều về ngang phố, nhớ những đám khói chiều nơi làng quê da diết. Nhớ ai đó xa quê vào một chiều lộng gió, khói bếp vừa lên, và lòng người xa quê chắc là buồn lắm. Và sẽ còn bao nhiêu mùa khói chiều sẽ đi qua, lần lượt những người con xa quê đi tìm cho mình những mùa nắng, có mấy ai nhớ về khói chiều trong những ngày hạ nắng cháy lòng? Bếp nhà ai vẫn còn đỏ lửa vào mỗi buổi chiều, khói tỏa lên từ những mái nhà như những chùm hoa cau trắng, thơm ngát và đượm mùi cay nồng của rơm rạ đồng chiều.
    Và khói chiều vẫn còn mãi lộng lẫy trong kí ức của những đứa con xa nhà không dễ gì xóa nhòa được… trắng xóa và đẹp như những chùm hoa cau…