26 tháng 8, 2012

HOA CỎ MAY CHIỀU NGƯỢC GIÓ...


    Một chiều về ngang qua triền đê lộng gió, bước chân tôi bị níu lại bởi một vạt hoa cỏ may xoay xoay trong gió, lộng lẫy và đằm thắm lạ kì.
    Loài hoa mong manh, nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống, mang một màu tím bàng bạc thủy chung. Tôi nhớ ngày bé, bà tôi thường kể tôi nghe về sự tích hoa cỏ may. Đó là mối tình cảm động của một chàng trai nghèo đốn củi hiền lành và cô gái con nhà quyền quý. Mối tình bị chia cách bởi sự ngăn cấm của gia đình cô gái. Và để được ở bên nhau họ đã bỏ trốn cùng nhau. Cuộc sống khó khăn vất vả, vì không muốn vợ mình cực khổ mãi, chàng trai quyết định ra đi với lời hứa khi nào giàu có sẽ trở về. Thời gian đằng đẵng trôi đi, vẫn không thấy tin tức của chồng, nàng quyết định đi tìm với một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu của mình. Và nàng nằm xuống, Ngọc Hoàng cảm kích trước tình yêu của người vợ trẻ, nên đã hóa phép nàng thành một loài hoa mong manh nhưng có một sức sống bền bỉ như chính tình yêu của nàng – đó là hoa cỏ may.
    Những chiều lộng gió, tôi thường chạy dọc triền đê kiếm tìm những vạt cỏ may tim tím để đêm về hoa cỏ may găm đầy trên áo. Tôi nhớ tuổi thơ tôi với những ngày hè tan học, dọc bờ đê vang dậy những tiếng cười. Kí ức về tuổi thơ là những điều mong manh, nhưng không dễ vỡ, và kí ức về một vùng cỏ may vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ của tôi dẫu bây giờ bạn bè tôi mỗi người mỗi ngả. Hoa cỏ may sống trong hiện thực và cả trong những giấc mơ tôi. Chập chờn ẩn hiện như những vùng mây trắng. Mỗi khi thấy lòng mình xốn xang, tôi lại muốn đi tìm những vạt hoa cỏ may, loài hoa nhỏ bé, mong manh mà khiêm nhường, mang trong mình một tình yêu bình dị. Âm thầm yêu, âm thầm chờ đợi người thương trở về, không nề hà, ca thán...

   Một chiều chạy xe dọc ngoại thành, tôi chợt reo lên mừng rỡ khi bắt gặp cả một vạt dài đầy hoa cỏ may. Bạn ngạc nhiên bảo cũng chỉ là hoa cỏ may thôi mà. Tôi im lặng, bạn lớn lên ở thành phố quen ánh điện cửa gương, nên sẽ không hiểu hoa cỏ may đẹp như thế nào trong kí ức của những đứa trẻ quê như tôi. Có lẽ vì vậy mà hoa may với tôi như đã trở thành duyên nợ. Trong những chiều đi làm đồng về, áo ba tôi dính đầy hoa cỏ may, tối về má ngồi gỡ, thằng em tôi phàn nàn, hoa gì mà vô duyên quá chừng, cứ bám đầy lên áo. Lúc đó, tôi nghĩ về câu chuyện của bà, và tôi buồn buồn, đau đáu… trong tôi hiện lên một cô gái mong manh, chờ đợi người thương trở về mà vẫn biền biệt…
    Và hoa cỏ may vẫn ngược gió trong những chiều hoàng hôn tắt nắng. Tôi quay về phố mang theo những chùm hoa may, bạn bảo không hiểu sao hoa may có gì đẹp mà con nhỏ cứ nằng nặc đòi hái mang về, tôi cười. Và tôi thương hoa cỏ may, thương những tháng ngày tuổi thơ mãi không trở về nữa… Bất chợt, tôi muốn gọi cho anh, tôi muốn kể anh nghe về một câu chuyện cũ – Sự tích hoa cỏ may…

Không có nhận xét nào: