Tôi thường nghĩ
về khói chiều với những mái nhà vào buổi hoàng hôn tím sẫm. Không hiểu sao khói
chiều luôn hiện lên trong tôi với những gì mộc mạc, thân thương và đẹp đẽ nhất.
Sinh ra nơi làng quê lam lũ, bọn trẻ chúng tôi thấm thía cái mùi cay nồng của
hương khói trong những buổi chiều người lớn đi làm đồng đốt rạ. Có cánh diều giấy
nào bay lên cùng với khói chiều lộng gió. Hình ảnh ấy vẫn chập chờn trong tôi mỗi
khi đi qua cánh đồng và đường làng quê mình. Tôi thấy mắt mình cay cay, nghe thương
nhớ lạ kì…
Mùa hạ cay nồng trong những giấc mơ
tôi. Buổi chiều ở làng quê nhớ nhất mùi khói bếp tỏa ra từ những mái nhà, mà mỗi
khi đi xa tôi nhớ mùi cay nồng này đến quay quắt. Con sông nhỏ quanh năm lặng lẽ
chảy qua làng, và hàng dừa trước sân vẫn lộng gió, duy chỉ có tôi lớn lên và mẹ
tôi già đi ít nhiều. Nhưng khói chiều bây giờ và ngày sau vẫn sẽ như thế, nồng
cay và chân chất đến thân thương. Không hiểu sao, tôi vẫn thường nghĩ về khói
chiều trong những chiều ngồi sau nhà nhìn má nhóm lửa. Khói chiều lan tỏa ấm áp
cả gian bếp nhỏ, khói chiều làm mắt má cay xè, tôi bỗng nhận ra mùi khói gắn bó
thân thuộc với tôi từ bao giờ như một điều gì gần gũi như máu thịt. Lớn lên, ra
phố không còn được nhìn và ngửi thấy mùi khói chiều trong những ngày hạ nắng
cháy nữa. Khi cuộc sống thay đổi nhanh hơn, hiện đại hơn thì hình ảnh khói bếp
vào những buổi chiều cũng dần tan theo thời gian… Tôi vẫn thấy tiếc nhớ một điều
gì.
Khói chiều bảng lảng gọi những mùa xưa
cũ ùa về. Tôi nhớ những chiều chị em tôi hì hục thổi khói bếp nướng khoai, mắt
hai chị em cay xè mà vẫn nhìn nhau cười, tôi bỗng nhận ra em tôi lớn vụt lên từ
bao giờ. Thương nhất những buổi chiều ngồi lặng trên một chốn thật cao, đưa mắt
nhìn ra xa cả làng quê thấy hiện lên những đám khói chiều trắng xóa như mây.
Nhà ai đang nấu cơm chiều, gió đưa hương lúa làm đồng về ngang xóm, thơm lừng, nghe
thân thương lạ kì.
Chiều về ngang phố, nhớ những đám khói
chiều nơi làng quê da diết. Nhớ ai đó xa quê vào một chiều lộng gió, khói bếp vừa
lên, và lòng người xa quê chắc là buồn lắm. Và sẽ còn bao nhiêu mùa khói chiều
sẽ đi qua, lần lượt những người con xa quê đi tìm cho mình những mùa nắng, có mấy
ai nhớ về khói chiều trong những ngày hạ nắng cháy lòng? Bếp nhà ai vẫn còn đỏ
lửa vào mỗi buổi chiều, khói tỏa lên từ những mái nhà như những chùm hoa cau trắng,
thơm ngát và đượm mùi cay nồng của rơm rạ đồng chiều.
Và khói chiều vẫn còn mãi lộng lẫy
trong kí ức của những đứa con xa nhà không dễ gì xóa nhòa được… trắng xóa và đẹp
như những chùm hoa cau…
2 nhận xét:
Khói chiều của Ngọc Thư gợi lại trong tôi những mùa xưa cũ, nhớ những ngày chiều hè tan trường đạp xe qua cánh đồng ngày hạ, khói mờ ảo như sương mây mà bọn bạn vẫn thường gọi vui là "bụt hiền về" rồi đùa nhau "cho các con một điều ước, các con hãy ước đi..." thế rồi cùng nhau cười tít mắt. Nhớ cái cảnh khói, cái mùi rạ ướt mà mình rất thích. Cái mà tôi đã từng xuất khẩu thành văn... nhớ lắm... Thanh Ngọc Thư!!!!!!
cảm ơn Ly Nguyễn nhé! viết tản văn điều hạnh phúc nhất là có người cùng đồng cảm và chia sẻ, mong là mỗi chúng ta sẽ có thêm thật nhiều những đồng cảm như vậy nữa!
Đăng nhận xét