Cứ vào mỗi độ hạ
về là nước sông quê tôi lại cạn dòng. Gió chở những mùa hoa đi về nơi xa lắc, nắng
đổ xuống dòng sông những vệt vàng óng ánh thấm đẫm cả khúc sông. Lòng sông cạn
dần, chỉ còn khoảng một phần ba. Con nước lớn nước ròng qua bao mùa mưa nắng,
chiều hạ về êm ả, nghe hoang hoải, bình yên…
Mỗi lần về quê
là tôi lại ra bờ sông. Như thể đó là một việc không thể khác, một thói quen khó
bỏ. Không biết từ bao giờ trong tôi hình thành một ý nghĩ, sông hiền hơn biển,
nhưng sông cũng buồn hơn biển. Một chiều mùa hạ, ngồi bên bờ sông ngắm những giề
lục bình tim tím, đưa tay đón một cánh hoa trôi dạt, tự dưng thấy nao nao là buồn.
Ngó làng quê sau những tháng ngày xa cách, tôi nhận ra dường như - ở đâu cũng vậy
– cảnh làng quê bao giờ cũng đẹp, đó là cái đẹp vĩnh cửu! Vẻ đẹp của những gì
giản dị chân chất, toát lên từ đồng bãi ngô khoai… Và phút giây về với sông là
những phút giây tôi thấy lòng mình bình lặng nhất… Thèm được nghe một tiếng gọi
đò, nhưng giờ đã không còn nữa. Người ta đã xây một cây cầu bắt ngang qua sông,
hiện đại và thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng sao tôi vẫn cứ đau đáu, vẫn thấy nhớ
một tiếng gọi đò, giữa đôi bờ sông trong một chiều mưa xám xịt…
.jpg)
Một chiều ngồi
bên bờ sông, thả lòng nhẹ nhàng theo con nước trôi xuôi, thèm được nghe một tiếng
gọi đò, thèm được thấy mưa tuôn xối xả trắng cả mặt sông, và nụ cười tươi rói của
lũ bạn. Muốn hỏi ai đó, ông lái đò ngày xưa giờ đâu rồi nhưng biết hỏi ai bây
giờ. Điều mình nhớ, chắc gì người ta còn nhớ. Chợt nghe văng vẳng bên tai tiếng
bìm bịp kêu chiều, tiếng chị tôi hát từ ngày xưa vọng lại “À ơi, rau cải về trời…”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét