3h sáng.
Bạn gọi về từ Cali xa xôi. Bạn bảo
thèm bánh xèo quá, bánh xèo ở đây không có mùi
vị như ở quê nhà. Ta bảo về đi. Bạn cười buồn im lặng. Có
chút gì đó hẫng trong nhau. Ta rất muốn chạy đến bên bạn ngay lúc này mà ôm lấy
bờ vai ấy, dẫu ta biết bờ vai mình cũng chẳng thể đem lại
bình yên cho ai. Tính ta thế, má bảo ta hay bao đồng, ôm hết nỗi niềm của người
khác vào lòng mà lo dzùm cho kẻ khác. Má bảo ta đừng cắt tóc, con gái tóc
dài trông sẽ thùy mị hơn, nhưng đôi lúc ta nhẫn tâm cắt phăng đi
mái tóc dài của mình để rồi về nhìn gương thẫn thờ nuối
tiếc...
Ta hay lơ đễnh những chuyện không
đâu. Tính ta rất ghét những người lấy chuyện làm quà, bởi vậy niềm tin của ta
vào những người xung quanh cứ mai một dần rồi vụn vỡ, đến lúc ta không còn
muốn chia sẻ với bất kỳ một ai nữa. Ta chợt nhận ra ta không hiểu một ai,
mà cũng chẳng ai hiểu được ta, rồi khua tay ừ thì thôi vậy, ai cũng
có những khoảng tối của riêng mình, những vùng đất không ai có thể chạm
tới đáy được. Nên khi vô tình chạm vào những vùng đất của những người đi ngang
qua mình, ta đều dành những dấu chấm than cảm thông, im lặng… Để tha
thứ cho mình, cho người, cho cuộc đời này tưởng chừng như dài rộng,
nhưng lại quá chật cho những yêu thương thật lòng có thể chạm tới đáy…
Muốn được một lần ôm trọn
bờ vai ấy cho dù phải đánh đổi bằng những tháng ngày chông chênh phía
trước. Muốn dùng bàn tay mình để xoa dịu những muộn phiền người đã trải
qua dù ta cũng từng mang trong lòng một vết nứt như người và chưa hề lành
lặn. Những nỗi buồn cũng cần được chia sẻ, khi người ta đã đắng đời thì cái
họ cần là một người tri kỷ có thể sát cánh cùng mình đi qua
những tháng ngày dông bão, chứ không phải là một người tình như trong
tưởng tượng về một nàng công chúa, hay hoàng tử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét