Đêm đã khuya lắm. Trăng treo trên cao và khung cửa nhà ai vẫn còn sáng đèn. Em giấu bàn tay vào trong tóc, nghe lòng chùng chình ngang dọc những vết đau. Em nghe văng vẳng bên tai tiếng kinh cầu nho nhỏ. Giống như tiếng kinh cầu ở ngôi chùa cũ - nơi em đã để nước mắt mình lăn dài trong mù mịt khói nhang. Và nhìn thấy lòng bàn tay mình những nỗi đau ngang dọc...
Em đã tệ đến mức như thế ư? Sao người có thể dành cho em những lời nói sâu cay như vậy? Lòng em xấu xa lắm sao, những bài văn em tràn ngập những giả dối như vậy sao? Em thấy thương những bài văn của mình, nó không có tội. Em sinh ra nó từ những nỗi đau. Người có biết không? Sao người lại dành những lời nói như thế cho nỗi đau của người khác. Em thực sự rất đau. Đau lắm. Đêm nay. Có một người ngồi lặng, chỉ để lặng. Em thấy sợ. Sợ tột bậc những duyên nợ yêu thương...

Em đã từng đi đến tận cùng của tuyệt vọng. Những lời người sao chát đắng. Em có đáng bị nói như thế không? Có đáng không? Em ngơ ngác đi tìm những điều còn sót lại sau những cái em gọi là yêu thương. Một người thôi. Chỉ cần một người tin vào đôi mắt em còn chút ngây thơ, ngay cả khi dòng đời xô nỗi đau vào chân tóc. Em chông chênh đi tìm nhưng không thấy. Nắm lấy bàn tay mình, sao lạnh buốt, xót xa...
Em đáng đổi tất cả để được ở bên người, nhưng cái em nhận lại là những vết thương ngang dọc trong lòng bàn tay, giấu đi vẫn không hết.
Chỉ một ngày thôi. Cho nắng lên ấm áp. Cho em tìm thấy một người còn có thể tin vào đôi mắt em. "Vẫn van xin đời, vẫn van xin người đừng phụ tôi"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét