Tôi còn nhớ lần
ngắm sen gần đây nhất của mình là lần đi cùng những người bạn đến chùa Thập
Pháp. Bên cạnh chùa có một ao sen rộng và thơm ngát. Tôi đã reo lên thích thú
như vừa gặp lại một người bạn cũ… Hoa sen như một tín hiệu báo mùa. Vào những
ngày nắng hạ, sen ở các ao hồ quê tôi đồng loạt nở như một lời bắt nhịp vô
hình. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua kẽ tóc, khoảng khắc nhận ra một nỗi nhớ dịu
dàng ủ hương thơm len lỏi vào từng cánh hoa…
Tạo hóa đã sinh
ra thế giới theo hướng cái Đẹp và cái Thiện. Mãi mãi chúng ta không thể giải
thích hết được mối liên hệ nào đó giữa tiếng sáo mê hồn và gương mặt thô kệch của
chàng Trương Chi. Và hoa sen cũng vậy! Không biết hoa đã bầu bạn với con người
từ bao giờ, nhưng cứ vào đúng hẹn của đất trời hoa sen lại lặng lẽ nở. Và cũng
ngần ấy thời gian dưới chân sen cũng đã tồn tại bùn. Nhiều người từng biết đến
vẻ đẹp rực rỡ thanh cao của sen mà không biết đến cái ngậm ngùi của bùn. Người
ta yêu hoa mà quên mất bùn – nguồn gốc sinh thành của cái Đẹp. Chừng ấy năm
tháng, sen trắng, sen hồng đủ loại nở hoa qua bao tiền kiếp nhưng bùn nuôi hoa
cũng vẫn là bùn của mấy trăm năm xưa. Từ trong im lặng, bùn nhẫn nại nuôi hoa để
dâng cho đời vẻ đẹp thánh thiện. Mang đến cho sen sự sống và cái vinh dự cao
quý trong hàng ngũ loài hoa. Như một trách nhiệm, không nề hà, không ca thán mà
khiêm nhường và bao dung…

Một sáng thức dậy,
bạn nghe hương sen ngập tràn trong căn phòng nhỏ, tỏa ngát hương thơm ủ ban mai
tinh khiết. Trong nỗi ám ảnh về cái đẹp của cuộc đời. Tôi nghĩ về bùn, về hoa,
về những điều vô ảnh. Chợt thấy yêu hơn những gốc sen thấm đẫm mùi bùn. Sen và
bùn dạy cho con người không được quên những gốc gác sinh thành. Tự thân cái giản
dị đã tạo nên vẻ đẹp. Như một giấc mơ về ánh sáng, sống để cho đời một vẻ đẹp
vô thường…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét