Cô gái nhỏ của
tôi, em đang ở đâu khi sáng nay lá mùa về xào xạc?
Một sáng thức dậy, tôi nghe gió về
ngang qua khung cửa nhỏ. Có bàn chân ai đạp xe vội vàng, có tiếng lá xào xạc rụng
rơi trên mái tôn lộp bộp, chen chúc giữa những thanh âm hỗn tạp của phố xá ồn
ào. Những cơn gió không mang theo cái lạnh nhưng cũng đủ để se sắt lòng. Mặt trời
hắt những tia nắng yếu ớt xuống lòng đường nát nhàu cũ kĩ. Tự cho mình cái cảm
giác thênh thang đi giữa Phố Gió. Muốn lang thang đâu đó, dự định chụp cho mình
những tấm ảnh gió mùa thật đẹp, và sẽ rắc lên những tấm ảnh đó những vệt nắng
trắng long lanh, mong manh thôi. Để cái heo hút thấm vào tận lá cỏ. Và để thấy
mình “phiêu” cùng gió, như ai đó đã từng nói.
Chiều trở gió. Hàng cây bằng lăng bên
đường cũng xơ xác, bải hoải, hoa rơi từng đợt làm tím cả con đường. Ngồi trong
góc quán quen thuộc, phố thênh thang, tiêu điều… Bàn tay lật tìm những chữ cái
úa nhàu cũ kĩ trong danh bạ, những cái tên lạ hoắc mới được thêm vào, những cái
tên còn lưu mà ngay cả khuôn mặt cũng không còn nhớ rõ, người còn kẻ mất, cả những
người còn hoặc đã đi ra khỏi kí ức của mình từ bao giờ, chợt nhận ra hình như
lưu chỉ để lưu vậy thôi…
Chợt nhớ, xa xưa lắm, cạnh nhà nội có
một ngôi chùa nhỏ, bên trong chùa chỉ có một mình cô gì đó sống và canh giữ
ngôi chùa từ ngày này qua tháng nọ. Mỗi chiều lại nghe văng vẳng trong không
gian tiếng chuông chùa nho nhỏ, hòa với tiếng kinh cầu khe khẽ… Lòng tôi dịu lại,
nhìn lá bàng rơi vàng cả ngõ, để gió mùa xào xạc cuốn đi… Ngày nội mất, những
cơn gió kéo mưa về, đường làng lầy lội. Bóng dáng gầy guộc của nội không còn đi
bên, tôi ru lòng khắc khoải…
Thi thoảng thấy lòng mình bình lặng lạ lùng, thấy mình chẳng nhớ nổi điều gì. Con đường này đã đi qua một đôi lần, mà sao sớm nay bỗng dưng thấy lạ, đóa hoa kia đã nở tự bao giờ? Hoa Sứ có mong manh? Thi thoảng thôi, thấy mình ngơ ngác. Gió vẫn thổi qua làn tóc rối bời, chẳng biết đang nghĩ gì... Tối về nghe Trịnh mà lòng buồn hiu hắt. Gió thổi qua hiên nhà xào xạc, lá rụng tơi bời, thấy mình đứng đó tự bao giờ. Phố Đông, có cô gái đi đôi hài màu đỏ, bóng cô loang lổ đổ xuống lòng đường nhập nhoạng tối. Cái bóng gầy mong manh và yếu đuối lạ, gió ngược đường, vai gầy tóc rối... Khẽ hỏi gió, tình yêu có cần một cơn gió để cuốn đi như Trịnh vẫn bảo?
Ừ thì thôi vậy! Về đi thôi! Lá mùa vẫn cứ xào xạc...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét