1 tháng 6, 2012

ĐÊM NẰM MƠ PHỐ

    1h30’ sáng.
    Gió lùa qua khung cửa lành lạnh. Muộn thế nhưng không sao chợp mắt được… Uể oải vớ lấy cái headphone gắn vào tai, và bật một bài hát ngẫu nhiên.
       “Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
        Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà”
   Lâu lắm rồi không nghe bài hát này. Giọng hát nhẹ nhàng mà da diết của Thuỳ Chi cứ ám ảnh ta mãi. Bất giác buồn, bất giác thấy cô đơn trong muôn vàn ý nghĩ… Tự hỏi hay là tại đêm? Bởi người ta thường bảo: Đêm là lúc người ta sống thật với mình nhất.
   Đêm. Ta nhẩm theo từng lời bài hát “Đêm nằm mơ phố”. Giai điệu trầm buồn, ca từ lắng đọng. Trống trải quá. Vắng lặng quá. Ta cảm thấy như cô đơn đang hiện hữu xung quanh. Muốn hét thật to nhưng đêm mãi là tĩnh mịch…
   Đêm. Ném những mong mỏi vào góc sâu nhất của 19 mét vuông để kiếm tìm một sự trú ngụ, một chút bình yên mà góc nào cũng thấy trơ trọi, rỗng toang… Vo những nỗi niềm của đêm lại, ta gửi vào giấc mơ của ngày xưa cũ, chỉ thấy hư ảo, nhạt nhoà...
          “Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng
           Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng”
    Một buổi chiều đầy gió. Đứng trên đồi nhìn lá reo vui, hướng ánh mắt về nhau, chợt thấy một khoảng mông lung, xa xôi, vời vợi…
    Ca khúc du dương như một bài du ca, ru con người vào cõi tịch liêu, hiu quạnh… nét trầm mặc, bơ vơ như mây phủ… Một lẽ thường tình rằng: Không thể với tay níu giữ mọi thứ cho tròn đầy được!

    Tìm giữa cõi trần hư vô một chút cảm xúc vô thực, mà vì một chút cảm xúc ấy đời ta vẫn loay hoay kiếm tìm, mà lời đáp lại lâu nay vẫn là cái hư không, im lặng. Vẫn là cái bơ vơ giữa đêm thanh tịnh… Kí ức cứ như ảo giác nhạt nhòa. Ta buông tay… kỉ niệm xa dần…
“Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết
Quên đi tình yêu quá vô cùng”
   Anh vẫn bảo: Nếu có những chuyện em không thể né tránh, hà tất phải đau buồn?. Ta chỉ cười. Đêm vẫn trôi, ngày mai mặt trời vẫn toả sáng. Chỉ là không có anh. Anh đã tìm thấy con đường đi cho riêng mình. Ta buông tay… khoá chặt mọi cảm xúc bằng nụ cười, nhưng sao rỗng quá! Anh có đọc được điều đó trong nụ cười của ta không? Ta đi về phía không anh với lòng nhẹ bẫng. Không giận. Không hờn. Chỉ nghe lòng len lén đau…
          “Anh như là sương khói, mong manh về trên phố
           Đâu hay một hôm gió mùa sang”
    Đêm. Mặc kệ những bước chân. Mặc kệ những ý niệm. Mặc kệ cả những khát vọng mãi chưa thành. Ta gục xuống. Soi mình vào phố. Chiếc lá bỗng trở mình. Nỗi nhớ nghiêng đêm. Anh đi… nhẹ nhàng như lúc anh đến. Chỉ còn lại trong ta nỗi đau, lặng lẽ từng đêm, nhạt nhoà con phố…
    Đêm . Ta soi mình trong những giấc mơ. Ngang qua miền cảm xúc, ta được gì ngoài những chênh chao? Những kí ức, những giấc mơ cứ như một bản tình ca mãi vang vọng...
     Đêm. Lặng nghe phố trở mình. Vỗ về giấc mơ còn dang dở. Ta đã từng thi vị giấc mơ, ta biến tấu ước vọng. Và rồi ta trần trụi sự đời. Ta đi qua lưng chừng nỗi nhớ, ta sợ những cái lưng chừng… Sự dang dở cứ trêu ngươi, cứ bỡn cợt, cứ dấy lên đau thương sâu tận đáy lòng…
    Đêm. Khép đôi mi lại. Vỗ về giấc ngủ. Ta mong tìm được một sự bình yên dù là rất nhỏ…
“Sương giăng Hồ Tây trắng,  đâu trong ngày xưa ấy
Ta soi tình ta giữa đời nhau…”

Không có nhận xét nào: