Tháng ấy đang độ hoa sen rộ nhất. Những
đầm sen ven hồ Tây hồng rạng rỡ. Cái sắc ấy thật lạ, chẳng giống bất cứ một
loại màu hồng nào. Thế mới biết thiên nhiên quyền năng và quyến rũ đến nhường
nào! Vậy nên người ta phải gọi màu hồng ấy bằng chính tên của nó, là màu hồng
cánh sen. Chỉ có thế mới chính xác, và xác định duy nhất cái sắc hồng tuyệt
diệu đó! Hoa sen được coi là quốc hoa của người Việt, giống như anh đào bên xứ
Phù Tang, hay tulip bên miền đất trũng Hà Lan vậy…
“Trong
đầm gì đẹp bằng sen
Lá
xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị
vàng bông trắng, lá xanh
Gần
bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”
Ấy là câu ca dao về sen trắng. Nhưng
sen hồng cũng vậy, cũng là một hồn cốt như thế!
Những đoá sen vươn lên thanh thản, dịu
dàng dung dị đung đưa theo gió, theo cả những đợt sóng nhỏ của con thuyền đang
lách giữa những lá sen. Gió phóng khoáng lướt trên những ngọn nắng. Và nắng
cũng bay dài theo mái tóc em… Không gian ấy thật hợp với bản ngã của sen.
Gã khát tình Trần Hoà Bình nhiều lúc
như một đế vương, lắm lúc lại khánh kiệt như một gã ăn mày. Nhưng dù là đế
vương hay ăn mày, thơ anh vẫn ngợi ca tình yêu bất tuyệt, vẫn trân trọng những
vẻ đẹp u buồn và sống động của gương mặt người tình. Bài hát ru hoa sen là
khúc ru tình đơn phương, dè dặt, vời vợi của thi nhân dành cho một người trong
xa cách và cơ chừng vô vọng. Ru hoa sen cũng là cách tự ru vỗ, an ủi lòng mình.
“Và em nữa đã bao giờ em khóc/ Trước hồn sen trong vắt một ước nguyền/ Trước
những cánh sen quay trong gió như thuyền”. Bài thơ đẹp từ đầu đến cuối, đẹp
trong thi tứ, thi ảnh, thi điệu, dư ba. Bài hát ru hoa sen cắm
một dấu vàng trong hành trình thơ của thi sĩ. Nhưng những đoá sen có khi
lại mang một tâm thế khác, ở một không gian khác mà không phải ai cũng có thể
nhận ra. Ấy là khi một trái tim yêu đến khắc khoải phải thốt lên:
Và em nữa, đã bao giờ em khóc
Trước hồn sen trong vắt một ước nguyền
Trước những cánh sen quay trong gió như
thuyền?
Day dứt, chân thành
trìu mến dịu dàng và ngọt ngào quá đỗi…
Con thuyền – cánh sen ấy chở “Giấc
mơ yêu nồng thắm của ta”. Thi sĩ ru lòng mình, ru cho những gì đẹp đẽ của
những đoá hoa sen hái về chậm trễ. Như thế, để thanh thản, để an lành mà hướng
tới những gì phía trước, bên ngoài những cánh sen day dứt… Phải bao dung, phải
yêu người lắm mới có được tâm thế ấy!
Sen
hồng chớm nở sáng nay
Ru bao hồn mộng, ta say giữa đời …
Ta yêu em mà không
sao thổ lộ được, yêu mà không dám thưa một vết thương thôi, riêng cho
một người… nhưng tình yêu ấy vẫn âm ỉ tồn tại theo tháng năm dài đằng
đẵng với bao nuối tiếc xót xa ...
Hết khổ đau lại chập chừng hy vọng…
Ngủ
đi – nhưng đừng vào lãng quên
Những
bông hoa ta hái về chậm trễ
Ta
yêu em mà không sao thưa được
Sen
ngủ trong bình, em thức trong ta…
Ta yêu mùi hương sen
trong những tối khó ngủ, nắm bàn tay ai đi dạo dưới con đường, lắng nghe mùi
hương thoang thoảng tỏa ra từ phòng khách nhà ai. Yêu những lúc tâm hồn chông
chênh đi tìm lời giải đáp để rồi bất giác phát hiện ra Sen ngủ trong
bình, em thức trong ta… Để rồi từ đó ta nghiệm ra đời sen cũng là đời
người. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để giúp ta hiểu người, hiểu nỗi buồn trần
thế... Tác giả thảng thốt hỏi Hạnh phúc là gì, hạnh phúc có thật không?
Câu hỏi mang tầm vóc
tâm hồn nhân loại. Đã bao người, bao nhiêu lần hỏi câu hỏi ấy và không ai trả
lời cả được. Chỉ những người yêu nhau, chỉ những người yêu cuộc đời mới biết
điều đó. Ru hoa mà cũng là ru chính mình:
Ta
ru hoa một đêm dài đơn độc...
Ta
yêu em mà không sao thưa được
Sen
ngủ trong bình em thức trong ta...
Anh như người suốt đời đi tìm tình yêu
và hạnh phúc nhưng dường như càng đi càng thấy đường dài hun hút:
Không
nơi trú ngụ
Ta
một mình ngơ ngác với heo may
(Hoa
cúc hai ngàn ngày)
Ta hiểu nhà thơ hơn
trong thế giới thơ ca của anh - một thế giới với những cơn mơ hư ảo… Đó là
một giấc mơ mãnh liệt, mê đắm. Trong thế giới thơ tình của tác giả, ta hiểu
rằng anh đã mang một sứ mệnh yêu thương với một tâm hồn thi nhân mong manh, dễ
vỡ trước nỗi đau có thật của kiếp người:
Một
con đường khác, một chân trời khác
Em
hãy đi đi
Anh
ở lại cùng mùa Đông lỗi nhịp
(Không
đề)
Ngay cả một nhà
thơ thì cuộc sống thường ngày của họ cũng có thể có nhiều khuôn mặt. Trần Hòa
Bình trong đời thường là người sôi nổi, hài hước. Gặp ông lúc nào cũng thấy ông
tươi cười. Suốt ngày, suốt tháng, suốt năm, suốt đời ông là những cuộc vui bè
bạn, những chuyến đi. Nhưng trong thơ thì ông lại là một người hoàn toàn khác,
rất cô đơn.
Và đây mới chính là
khuôn mặt thật nhất của ông. Những bài thơ tình yêu của ông cho ta thấy có lúc
ông đã tuyệt vọng làm sao trước những kiếm tìm. Đó là sự tuyệt vọng của người
đàn ông hướng đến cái đẹp vĩnh hằng của tình yêu, khi đã nhìn thấy hết sự mong
manh của nó. Trần Hòa Bình dường như đã đi qua cuộc đời như đến với
một cuộc phiêu du nào đó. Và sự ràng buộc lớn nhất đối với ông, nếu có,
thì đó là tình yêu… Nhưng nó không phải thứ tình yêu ở nghĩa hẹp, nghĩa sở hữu
như là cách thông thường ta vẫn nghĩ. Ru hoa sen (tên tập thơ
của ông) hay ru chính niềm tuyệt vọng thi sĩ của mình:
Ngủ
đi, nhưng đừng vào lãng quên
Những
bông hoa ta hái về chậm trễ
Ta
thương em mà không sao thưa được
…
Ngủ
đi những đóa hoa lạ nhà
Hãy
mơ giùm ta một mùa đôi lứa…
Bài hát ru hoa
sen – là gương mặt tinh thần đầy đủ nhất của thi sĩ Trần Hòa Bình, mà
phải đến khi ông mất đi, chúng ta mới có cơ hội được nhìn thấy. 175 bài thơ
được gia đình, bạn bè và học trò của ông lựa chọn để in thành sách, là một gia
tài thơ, không quá nhiều nhưng cũng không hề ít như chúng ta nghĩ về Trần Hòa
Bình lúc ông còn sống.
Bài
hát ra hoa sen ấy
là một trong những thi phẩm độc đáo viết về hoa sen, cũng là tuyệt tác của
chàng thi sĩ bản năng Trần Hoà Bình. Bạn bè trìu mến gọi anh là “thi sĩ
của những khúc ru tình”, và bài thơ này xứng đáng là một “khúc ru” say
đắm và da diết nhất của anh.
Chỉ còn biết xin cảm ơn hoa sen, cảm ơn cuộc đời này và
riêng nhà thơ. Vẻ đẹp tự sâu thẳm của hoa, từ những lời thổn thức của trái tim
nồng hậu, cứ hiển hiện mãi trong hoàng hôn màu cánh sen…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét