13 tháng 5, 2012

NGHE NHỮNG TÀN PHAI...

      Sáng nay Em lại thang lang trên Face, chợt bắt gặp những dòng tâm sự của Chị, Em thấy giống mình quá đỗi, những điều Em tưởng là nhỏ nhặt và mình sẽ quên nhanh thôi, không ngờ nó theo Em dai dẳng và âm thầm đến vậy... Em nhớ lại mình cách đây hơn một năm. Cũng những cảm giác này, cũng những chông chênh này, cũng những ngơ ngác này... Dòng đời và con người thay đổi nhanh quá, khiến một con nhỏ cứ đau đáu khi nhớ về, khắc khoải và bỏng rát...
     Giống như cách người ta yêu nhau, Em cũng yêu và nếm trải đổ vỡ, Em hoang mang, xót xa nhận về mình muôn điều tiếng thiệt hơn, trách móc hay san sẻ... cuối cùng Em còn lại gì? Còn lại gì?
Không ai thương Em bằng một em ngược đường, gió về thổi tung mái tóc dài, xơ xác, đôi tay Em tê cứng, và bờ môi Em khô rát...
     Không ai thương Em bằng một em ngồi yên lặng trong góc quán cafe nhỏ. Một mình. Lặng lẽ đếm từng chiếc xe dọc ngang, ngang dọc chạy qua Em. Nghe chiều rơi rớt theo những điệu buồn... Em đứng dậy với tay hái một dây Trường Xuân mà thấy lòng mình xanh xao quá, nhớ một bàn tay ai cũng đã từng hái Trường Xuân cho Em, bây giờ bàn tay ấy đâu rồi? Bàn tay ấy đâu rồi?

     Không ai thương Em bẳng một Em ngồi ôm gối khóc rưng rức khi dòng đời ngoài kia chạy nhanh quá, và lòng người thì khó lường quá, còn chút hương sen ủ ngày cũ cũng tan rồi... Em chờ vần trăng lên, để đôi mắt Em không còn ngơ ngác, không còn cô độc trong những đêm nằm khóc... Đẻ sáng ra tỉnh dậy Em còn thấy bình minh thật hiền...
      Không ai thương Em bằng một Em đã từng sợ những gì mình yêu quý nhất. Em sợ phải đi qua con đường ấy. Em sợ khi phải đối diện với Thành phố ấy? Em sợ phải gặp lại những quán quen Em đã ngồi... Em sẽ nói gì hả Em? Em giật mình khi đi ngoài đường, Em bắt gặp một tấm lưng sao giống Người quá đỗi, Em nén một hơi thở, Em sợ mọi người xung quanh thấy tim Em đập, nhức buốt, xót xa...
      Không ai thương Em bằng một Em cố ôm trọn bờ vai mình trong những đêm mưa đi về dưới ngọn đèn vàng hiu hắt. Em thấy cái lạnh thấm vào tận lá cỏ. Em chợt thương bờ vai mình quay quắt. Bên khung cửa sổ nhà ai vẫn còn sáng đèn, nụ hoa nào còn tươi roi rói. Chỉ có Em là ngơ ngác. Em đi tìm những đóa vô thường...
      Em không bao giờ hối tiếc khi Em đã chọn Người, Em chưa bao giờ tiếc rằng mình đã dành một khoảng thời gian trong cuộc đời Em cho Người dù rằng cuộc đời này ngắn ngủi lắm. Vết thương nào rồi cũng sẽ lành, nhưng những vết thẹo thì biết bao giờ mới lành lặn hả Người? Chênh vênh quá, Em cứ mòn mỏi và bỏng rát từng ngày... Em biết tựa vào đâu cho thôi bỏng rát???

1 nhận xét:

dauchamlang nói...

Không ai thương Em bằng một Em ngược đường...luôn luôn là như thế pé ạ!
Chị hiểu và cảm nhận được những cảm giác trong mỗi dòng, mỗi chữ, bởi chị cũng từng như thế. Dẫu nỗi đau là muôn hình vạn trạng nhưng nhức nhối là có thật trong nhau.
Chị nhớ đọc được 1 câu cũng thú vị lắm pé " khi bạn cần 1 bờ vai để tựa vào hãy nghiêng đầu nhẹ nhàng một góc 90 độ". Thử đi pé ^^!