Về quê bạn trong một buổi chiều hạ, sắc tím sầu đông
trải dài trên những con đường quê. Màu tím thanh bạch, dịu dàng, những cánh hoa
bị gió cuốn bay đi giăng mắc trên những lọn tóc mai tự dưng thấy nao lòng đến
lạ…
Không biết ai đã đặt tên cho cây là
Sầu Đông, nhưng cái tên ấy, loài hoa ấy đã đánh thức trong mỗi người những kỉ
niệm tuổi thơ mà bấy lâu nay lang thang nơi thị thành tấp nập mình bỗng dưng
quên lãng…
Sầu Đông còn có nhiều tên gọi, miền
Bắc gọi là cây Xoan, miền Trung gọi là cây Thầu Đâu, có lẽ cũng là một cách
phát âm trệt đi của chữ “Sầu Đông”. Gọi Xoan, Thầu Đâu là cây Sầu Đông chắc là
cách gọi của những nhà Nho ngày xưa, nghe thi vị và bác học. Không hiểu cái
“sầu đông” kia liệu có chút liên hệ nào với cái “sầu đong” của cụ Nguyễn Du
trong hai câu Kiều buồn:
“Sầu đong càng lắc càng đầy
Quê tôi mùa này cũng đang mùa Sầu Đông
nở rộ. Vào mỗi sớm mai khi Sầu Đông bắt đầu nở thì cả không gian như được bao
trùm bởi một mùi hương thanh tao, dịu ngọt đến lạ lùng... Chiều hạ, ngước nhìn
bầu trời xanh thấp thỏm, bỗng nhớ về những mùa hoa xa xưa lắm, nhớ những bông
Sầu Đông rụng trắng trước hiên nhà. Sầu Đông đánh thức trong tôi những kỉ niệm
tưởng đã ngủ quên trong kí ức... Tôi nhớ những ngày còn nhỏ chăn trâu, bắt ốc…
Nhớ nồi đồng thơm nồng cơm nếp của nội, nhớ lúc mẹ ngồi hong tóc dưới gốc cây
Sầu Đông trước ngõ, hoa Sầu Đông giăng đầy trên tóc. Lúc ấy, mẹ còn rất trẻ. Và
tôi bỗng thấy mẹ đẹp. Đẹp dịu dàng như những cánh hoa tím Sầu Đông…
Về thăm quê bạn trong một buổi chiều
buồn. Mẹ bạn mất giữa mùa Sầu Đông nở. Những cánh hoa tím bên sân rụng tơi bời…
Chẳng ai để ý. Chỉ có mùi hương thanh bạch là cứ âm thầm toả… Như một người
thân, cây Sầu Đông bên sân nhà theo bạn đi suốt cả tuổi thơ nghèo khó. Ngày mẹ
mất, sắc hoa cứ tím ngan ngát, rồi nhạt dần, nhạt dần theo gió rụng tả tơi…
Không hiểu sao những cây Sầu Đông vẫn
thường đứng một mình kiêu hãnh và cô độc như thể đó là một số phận không thể
khác. Trong nắng gắt cây vẫn trổ hoa tơi bời sắc tím, hoa nở thót lòng thót dạ
đời cây, sắc tím càng tím hơn trong màu cam chịu, cứ nở ra xót xa, bập bùng…
Sắc tím Sầu Đông không đài cát, kiêu sa, những cánh Xoan
cái nụ đẹp vẻ đẹp của đồng đất quê mùa. Nó khiến lòng ai tha thiết nhớ bến sông
quê ngày trước, ngày con nước lên đìu hiu những cánh bèo... Nhớ đường xưa lối
cũ có bóng mẹ già run lạnh trong nắng chiều vàng vọt, nhớ mối tình xưa đằm thắm
duyên quê, ngày em sang sông lỡ làng cánh vạc…
Những cánh Sầu Đông vẫn nở ra ngào ngạt, cánh hoa mỏng
manh, thanh bạch tím trắng sân nhà… Những nụ hoa con con nối tiếp nhiệm vụ của
tạo hoá… Sầu Đông còn lại chút viên thành sau một mùa duyên phận long đong…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét