16 tháng 5, 2012

MÀU CỦA THÁNG NĂM...


               Tháng Năm.
     Em xách máy ảnh đi khắp thành phố. Tự hỏi loài hoa nào là hoa của mùa hạ? Em lang thang qua các ngõ ngách, những con phố trải dài, có thể gọi là mênh mông được không? Thành phố nhỏ thế sao em đi hoài vẫn ko hết? Từ bao giờ Em đã có tình cảm với thành phố này. Em yêu những con hẻm, nhưng lối mòn và cả những luống hoa dại mà Em không biết tên… Thành phố hiền hòa bên hoa, Em hiền hòa bên biển… Như một giấc mơ, Em tự hỏi có bao giờ người ta đi hết một giấc mơ không nhỉ? Giấc mơ Em có màu gì? Tháng Năm Em có màu gì? Em yêu nó - Cây bằng lăng đẹp nhất trường, ngày nào Em cũng đi ngang qua, mỗi lần nhìn thấy nó, lòng Em dịu hẳn… Phải rồi tháng Năm Em có màu hoa tím bằng lăng…
                                         Tháng Năm.
       Vòm trời xanh thẳm. Nắng sóng sánh đổ dài. Những cánh hoa Hoàng hậu theo gió bay đi, rơi rụng… Em tự hỏi sao người ta không gọi hoa này là hoa Hoàng Điệp nhỉ? Vì nhìn chúng giống những cánh bướm vàng đang bay… Em chợt hiểu thế nào là hoa vàng mấy độ của Trịnh. Lòng em lạ quá! Em thấy mình bình thản khi nghĩ về những điều đã qua… Em mỏng manh. Em đứng dậy từ những vấp ngã, để lớn lên và trưởng thành… để là một Em của ngày hôm nay. Giấc mơ Em có màu gì? Tháng Năm Em có màu gì? Phải rồi tháng Năm Em có màu vàng Hoàng hậu…
        Tháng Năm.
        Em có hẹn với Sen! Những cách sen nhắc Em nhớ đến quê nhà khi Em đang ở cách quê nhà cả trăm cây số. Những cánh sen nhắc Em nhớ tuổi thơ vất vả của Bà, của Mẹ. Và cũng là những cánh sen ấy thôi, làm Em thêm yêu tha thiết quê mình, không phải ngẫu nhiên quê hương Em lại chọn hoa sen làm quốc hoa, có lẽ vì những đức tính của hoa sen giống con người quê hương Em – tài hoa và anh hùng. Và những cánh sen trắng Em tặng người, người còn nhớ không? Một đêm mùa hạ, hoa sen âm thầm tỏa, hương sen quyến luyến, lặng lẽ xoa dịu nỗi đau của người. Người nhớ Em! Người đã gọi cho Em và người chỉ im lặng, im lặng nghe tiếng đêm trôi… Tháng Năm Em có màu cánh sen - màu hoa người vẫn thích.
        Tháng Năm.
      Hoa giấy nở hồng cả con ngõ nhỏ. T. gọi bảo về đi. Hoa giấy nở rồi. Em im lặng. T. vẫn thế. Và hoa giấy vẫn cứ nở trắng hồng cả con ngõ nhà T. Em nhớ những ngày mùa hạ của cách đây lâu lắm, khi ấy Em và T. cùng lớn lên bên nhau, đi học cùng nhau, chăn trâu cùng nhau… những kỉ niệm tuổi thơ theo T. đi suốt những tháng ngày Đại học. Hoa giấy vẫn nở từng ngày theo mỗi bước chân Em qua, nhưng Em nào để ý. Em vẫn vô tư mà lớn lên, vô tư mà đi xa… hoa giấy vẫn đúng hẹn, vẫn cứ đứng giữa những ngày nắng cháy, đợi bước chân Em về mỗi độ hạ vàng, nghe thân thương quá đỗi… Tháng Năm Em có màu trắng hồng dịu dàng hoa giấy…
  Tháng Năm.
      Người ta thả lên bầu trời xanh những cánh diều đủ màu sắc. Đã đi qua gần hết tháng Năm rồi đấy, mà sao vẫn thấy nhớ nao lòng mỗi độ tháng Năm về. Tháng Năm đến từ những màu hoa, và đến từ ánh mắt người chứa chan hy vọng…
Thương lắm tháng Năm…

Không có nhận xét nào: